Khi mùa thu cuối đời không dành cho vợ là như thế nào? Ở một thị trấn nhỏ của Thanh Hóa, người ta vẫn thường nhắc đến ông Bình, người đàn ông 62 tuổi từng khiến bao người ngưỡng mộ. Cả đời ông gắn bó với nghề buôn gỗ, từ những ngày đạp xe mưu sinh, đến khi gây dựng được cả cơ ngơi bạc tỷ, nhà cửa khang trang, con cái thành đạt.
Nhưng người hiểu rõ ông nhất – không phải nhân viên, không phải đối tác – mà là bà Hạnh, người vợ cùng ông đi qua gần bốn mươi năm gian khó. Cùng công ty thám tử tại Đà Nẵng tìm hiểu thêm nhé!
Khi mùa thu cuối đời không dành cho vợ
Ai cũng sẽ trải qua những điều gian nan vất vả trong cuộc sống, và người đồng hành với ta, cùng ta vượt qua những điều đó sẽ là người đáng trân trọng nhất. Nhưng trong cuộc sống này có những điều nghịch lý, khi khó khăn vợ chồng cùng nhau vượt qua đó là điều đương nhiên, nhưng khi thành công thì không dành cho vợ điều tốt đẹp nhất mà lại dành cho bồ.
1. Từ hai bàn tay trắng đến căn biệt thự sang trọng
Năm 25 tuổi, ông Bình lấy bà Hạnh – cô gái mảnh khảnh, hiền lành và đầy nghị lực. Hai người khởi đầu từ căn nhà tranh, buôn thúng bán bưng để đủ ăn qua ngày.
Có những năm mất mùa, họ phải ăn cơm với muối vừng, nhường phần cho con. Bà Hạnh không kêu than, vẫn luôn tin tưởng:
“Chỉ cần hai vợ chồng cùng cố gắng, rồi cuộc sống sẽ khá hơn thôi.”
Và đúng là như thế. Nhờ sự kiên trì và nhạy bén trong làm ăn, sự động viên và giúp sức của vợ, ông Bình dần thành công. Ông mua được xe, mở xưởng, xây nhà lớn, gửi con lên thành phố học. Hai vợ chồng đã cùng nhau vượt qua được thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời để gặt hái quả ngọt.
Nhưng khi ông thành công thì bà Hạnh, khi ấy tóc đã điểm bạc, vẫn quanh quẩn bếp núc, chăm nhà, chăm cháu, và tin rằng chồng mình vẫn là người đàn ông thủy chung, hiền hậu năm nào.
Đọc thêm: Công ty thám tử tư tại Thanh Hóa
2. Cô gái năm 2002 – “làn gió mới” của tuổi già
Kèm theo sự thành công đó thì cũng chính là sự phản bội của ông. Ông cảm thấy cả cuộc đời đã phải bươn chải, ông muốn hưởng thụ cuộc sống “hạnh phúc” theo cách của ông, và cuộc sống đó không dành cho vợ mà là với một người phụ nữ khác.
Một ngày, người ta thấy ông Bình xuất hiện bên cạnh một cô gái trẻ – dáng mảnh, khuôn mặt xinh xắn, giọng nói ngọt như rót mật.
Cô tên My, sinh năm 2002 – vừa bằng tuổi con gái út của ông.
Ban đầu, bà Hạnh nghe phong thanh mà chẳng tin.
“Ông ấy 62 rồi, còn lo chuyện công ty, lấy đâu ra tâm trí cho mấy chuyện trẻ con ấy.”
Nhưng rồi một lần, bà thấy trong điện thoại của chồng có tin nhắn:
“Em nhớ anh quá, hôm nay đừng để em chờ nhé ❤️”
Bà run rẩy.
Cả đêm đó, bà ngồi trong bóng tối, nhìn tấm hình cưới cũ treo trên tường – tấm hình hai người cười thật tươi giữa sân nhà tranh năm nào.
3. Sự phản bội mang tên “bình yên mới”
Ông Bình không giấu nữa. Ông nói:
“Bà à, tôi mệt rồi. Ở bên bà, tôi thấy toàn trách nhiệm. Ở bên cô ấy, tôi thấy mình như được sống lại.”
Những lời ấy như lưỡi dao cắm vào tim bà Hạnh.
Hóa ra, những năm tháng gồng gánh cùng nhau chỉ là nghĩa vụ? Còn “tình yêu” lại dành cho một cô gái trẻ, người chỉ mới bước qua tuổi hai mươi, chưa từng trải qua một ngày khổ cực?
Ông thuê cho My một căn hộ ở trung tâm, mua xe, sắm đồ, tặng quà sinh nhật xa xỉ.
Còn bà Hạnh, vẫn sống trong căn nhà từng được gọi là “tổ ấm”, nay lạnh lẽo như ngôi nhà trọ.
Con cái biết chuyện, giận dữ, nhưng bà chỉ nói:
“Cha các con có quyền chọn cuộc sống của ông ấy. Mẹ chỉ mong ông ấy đừng quên mình từng có một mái ấm.”
Người đáng được hưởng những ngày hạnh phúc sau thời gian khó khăn bây giờ lại phải đối diện với một sự thật đau lòng. Khi khó khăn thì cùng vợ vượt qua, khi thành công lại muốn dành điều tốt đẹp cho người mà ông ấy nghĩ là tình yêu đích thực mà không dành cho vợ. Cuộc đời không ai biết trước được tương lai.
Xem thêm: Dịch vụ thám tử tại Hà Tĩnh
4. Cái giá của “tình yêu muộn màng”
Thời gian trôi, cô gái trẻ dần thay đổi. My thích tiệc tùng, thích du lịch, thích khoe quà trên mạng.
Ông Bình bắt đầu mệt mỏi, sức khỏe yếu, công việc sa sút.
Những chuyến đi xa của My ngày càng nhiều, những tin nhắn ngọt ngào dần thưa thớt.
Một buổi chiều, ông phát hiện My đã rời đi – mang theo chiếc xe, tiền tiết kiệm và một phần niềm tin cuối cùng của ông.
Trên bàn còn lại tờ giấy viết vội:
“Em xin lỗi, em không thể yêu một người đáng tuổi cha mình. Em chỉ muốn có tương lai.”
Ông Bình ngã quỵ.
Lần đầu tiên, ông hiểu thế nào là cô đơn thật sự. Người vợ năm nào từng thức trắng đêm chăm ông ốm giờ đã chẳng còn bên cạnh.
Bà Hạnh đã dọn về quê, trồng hoa, nuôi chó, sống bình yên bên con cháu. Bà tự hưởng thụ cuộc sống của mình mặc dù không có ông bên cạnh, nhưng bình yên bên con cháu. Không cần người chồng phản bội, không dành cho vợ những điều tốt đẹp nhất.
5. Mùa thu cuối đời
Ba năm sau, người ta thấy ông Bình ngồi trước cửa xưởng cũ, lặng lẽ nhìn cơn mưa rơi.
Ông thì thầm:
“Giá như mình biết, hạnh phúc không nằm ở làn da mơn mởn, mà ở đôi bàn tay đã nắm mình suốt cả cuộc đời…”
Câu nói ấy chẳng ai nghe, chỉ có cơn gió thu cuốn đi.
Và người đàn ông từng có tất cả – tiền bạc, danh vọng, tình trẻ – cuối cùng lại chẳng giữ nổi thứ quý nhất: tình yêu chân thành của người phụ nữ đã đi cùng mình từ thuở nghèo khó. Không dành cho vợ điều tốt đẹp khi đã thành công thì người đàn ông đó không xứng đáng có cuộc sống hạnh phúc. Và chắc hẵn những ngày cuối đời ông ấy sẽ hối hận nhưng đã quá muộn màng.
Tham khảo thêm: Dịch vụ thám tử tư tại Quảng Bình
Thông điệp cuối cùng
Trong đời, không phải ai đến sau cũng sai, và không phải ai đến trước cũng đúng.
Nhưng phản bội người đã cùng ta chịu khổ, chính là phản bội phần đẹp nhất của chính mình.Tình yêu có thể phai, nhưng nghĩa tình và lòng trân trọng mới là thứ khiến con người đáng được gọi là “chồng”, là “vợ”.